Thông Báo

Chứng Nhân

LOẠI BÀI VIẾT: _Tiêu điểm

Hiệp cùng các thánh để ca ngợi Chúa

Tất cả chúng ta đều quen thuộc với các điệp khúc trong nhiều bài kinh, bài hát xưa dâng lên Chúa: Hiệp cùng các thánh, chúng con xin dâng lời ca tụng Chúa!

Nhưng chúng ta có một khái niệm sùng kính quá mức về những chuyện này. Chúng ta hình dung, đến một ngày, trên thiên đàng, chúng ta ở trong ca đoàn với Maria, mẹ Chúa Giêsu, cùng với các khuôn mặt trong Thánh Kinh xưa, các thánh tông đồ và tất cả các thánh cùng hát ca ngợi Chúa, cảm thấy mình may mắn được ở đó nếu xét tới sự thua kém của mình về mặt đạo đức và thiêng liêng so với họ. Chúng ta hình dung mình sống đời vĩnh hằng, cảm thấy biết ơn vì được ở cùng hàng ngũ với những người mà tài năng của họ vượt xa chúng ta.

Nhưng đó là chuyện hoang tưởng, hoang đường thuần túy và ngây ngô, đúng hơn là ngây ngô… Hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa có nghĩa là gì?

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi chúng ta là một với họ trong cách chúng ta sống; khi mà, giống như họ, đời sống chúng ta trong sáng, ngay thẳng, có nhân phẩm, không che đậy điều gì xấu xa. Hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa không phải là hát trong nhà thờ, mà là sống trung thực bên ngoài nhà thờ.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi chúng ta thể hiện lòng thương xót bao la của Chúa; khi, giống như Chúa, chúng ta yêu thương không phân biệt chủng tộc, tín ngưỡng, giới tính, tôn giáo, ý thức hệ, và mọi kiểu khác biệt khác. Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa, khi trái tim chúng ta giống trái tim Chúa, là một ngôi nhà có nhiều phòng. Hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa có nghĩa là có lòng thương xót lân mẫn như lòng Chúa lân mẫn xót thương, là để mặt trời chiếu sáng lên cả người tốt lẫn người xấu, là chúng ta thông cảm với những người có ý kiến chống đối chúng ta.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa, khi chúng ta hướng về «bà goá, trẻ mồ côi và những người lạ mặt», khi chúng ta đến với những người yếu đuối, nuôi kẻ đói ăn, cho kẻ khát uống, viếng thăm người bệnh, người bị tù, khi chúng ta nỗ lực vì công chính. Hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa là đổi ngược cái khuynh hướng tự nhiên “mạnh hơn yếu thua” mà thay vào đó là thúc đẩy điều ngược lại, để kẻ yếu được sống sót.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi chúng ta nỗ lực cho hòa bình, khi trong cả đời sống riêng tư và ngoài công chúng, chúng ta cố gắng thực hiện tính bất bạo lực của Chúa, khi chúng ta không chịu khuất phục trước cái cám dỗ muốn chấm dứt một bạo lực tàn nhẫn bằng một thứ bạo lực khác cao cơ hơn về đạo đức.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi chúng ta tha thứ cho nhau, đặc biệt khi sự tha thứ này lại được đáp lại bằng một thái độ chua chát dường như chẳng hề xứng đáng để nhận món quà tha thứ của chúng ta. Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi chúng ta gặp phải hận thù, giận dữ, hung bạo và cả giết chóc mà, như Chúa, chúng ta không trả đũa, khi chúng ta tha thứ cho kẻ thù.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi, giống như các thánh, chúng ta cho đi thì giờ, tài năng, và chính cuộc sống của chúng ta với thái độ hy sinh không hề tính toán, khi chúng ta sống cho tha nhân, chấp nhận rằng sự viên mãn cá nhân của chúng ta không phải là mục đích trước hết của đời mình.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi chúng ta trong sự tri túc lành mạnh, khi không còn cho mình là trung tâm vũ trụ, khi chúng ta thoải mái nhận lấy một vị trí thấp hơn, khi không còn cần nói về mình trong những cuộc nói chuyện.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi chúng ta làm một với các thánh trong lời cầu nguyện, khi, giống như họ, chúng ta ngước mắt nhìn vượt lên trên chân trời của cái thế giới hiện tại này, để bám rễ trong một thực tại vượt lên trên [những điều nhỏ nhặt của] thế giới này.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi chúng ta sống trong kiên nhẫn, chịu đựng, khi chúng ta vui vẻ chấp nhận rằng tất cả các bản giao hưởng đều phải còn dang dở và rằng chúng ta phải sống trong sự bất toàn ý muốn, sống với các hụt hẫng của đời sống này mà không than thở nguyện cầu rồi cuộc sống sẽ mở ra giờ huy hoàng của Chúa.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa, khi chúng ta sống trong hy vọng, khi chúng ta xây dựng viễn ảnh và năng lực chúng ta trong lời hứa của Chúa và trong sức mạnh của Chúa mặc khải qua sự sống lại của Chúa Giêsu. Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi, giống như Julian vùng Norwich, chúng ta sống trong niềm tin xác quyết, dù còn ở trong bóng tối, rằng cuộc đời chúng ta đã được viết sẵn, rồi mọi sự sẽ tốt, cách nào rồi cũng sẽ tốt.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi, thay vì sống trong tỵ hiềm, bất mãn, cay đắng, hận thù, mất kiên nhẫn, giận dữ, phân rẽ, thờ ngẫu tượng, không kềm dục, chúng ta sống trong đức ái, vui vẻ, hiền lành, kiên nhẫn, tử tế, trung tín, ôn hòa và khiết tịnh.

Chúng ta hiệp cùng các thánh dâng lời ca ngợi Chúa khi chúng ta sống như họ đã sống.

፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨

On Being One with the Saints in Praising God
፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨

We are all familiar with a refrain that echoes through many of our Christian prayers and songs, an antiphon of hope addressed to God: Grant that we may be one with all the saints in singing your praises!

But we have an over-pious notion of what that would look like. We picture ourselves, one day, in heaven, in a choir with Mary, Jesus’ mother, with the great biblical figures of old, with the apostles and all the saints, singing praises to God, all the while feeling lucky to be there, given our moral and spiritual inferiority to these great spiritual figures. We picture ourselves spending eternity feeling grateful for having made a team whose talent level should have excluded us.

But that is a fantasy, pure and simple, mostly simple. What would it mean to be among the saints singing God’s praises?
We are one with the saints in singing God’s praises when we are one with them in the way we live our lives; when, like them, our lives are transparent, honest, grounded in personal integrity, with no skeletons in our closet. Being one with the saints in singing God’s praises is less about singing songs in our churches than it is about living honest lives outside of them.

We are one with the saints in singing God’s praises when we radiate God’s wide compassion; when we, like God, let our love embrace beyond race, creed, gender, religion, ideology, and differences of every kind. We are one with the saints in praising God when our heart, like God’s heart, is a house with many rooms. Being one with the saints in singing God’s praises means being compassionate as God is compassionate, it means letting our sunshine on the bad as well as the good and letting our empathy embrace too those whose ideas oppose us.

We are one with the saints in singing God’s praises when we tend to “widows, orphans, and strangers’, when we reach out to those most vulnerable when we feed the hungry, give drink to the thirsty, visit the sick and imprisoned, when we work for justice. Being one with the saints in singing God’s praises means reversing nature’s proclivity for the survival of the fittest and working instead to enable the opposite, the survival of the weakest.

We are one with the saints in singing God’s praises when we work for peace when in both our personal lives and our politics we strive to radiate God’s non-violence when we refuse the temptation to try to end a cruel violence by a morally superior one.

We are one with the saints in singing God’s praises whenever we forgive each other, particularly when that forgiveness meets a bitterness that does not seem worthy of the gift. We are one with the saints in singing God’s praises when we absorb hatred, anger, violence, and murder itself and, like Jesus, not give back in kind, when we forgive our enemies.

We are one with the saints in singing God’s praises when, like them, we give away our time, talents, and our very lives in self-sacrifice without counting the cost, when we live altruistically, accepting that our own personal fulfillment is not the first aim of our lives.

We are one with the saints in singing God’s praises when we live in a healthy self-effacement when we dethrone ourselves as the center of the universe when we take the lower place without resentment, when the conversation need no longer be about us.

We are one with the saints in singing God’s praises when we are one with them in prayer, when, like them, we regularly lift our eyes upward beyond the horizon of the present world to ground ourselves in a reality beyond this world.
We are one with the saints in singing God’s praises when we live in patience and endurance when we accept without bitterness that all symphonies must remain unfinished and that we must live in in-consummation, when we live among the frustrations of this life without murmuring so that life can unfold in God’s good time.

We are one with the saints in singing God’s praises when we live in hope when we ground our vision and our energies in the promise of God and in the power that God revealed in the resurrection of Jesus. We are one with the saints in singing God’s praises when, like Julian of Norwich, we live in the belief that, irrespective of any present darkness, the ending of our story is already written, that in the end all will be well and every manner of being will be well.

We are one with the saints in singing God’s praises when, rather than living inside of envy, resentment, bitterness, vengeance, impatience, anger, factionalism, idolatry, and sexual impatience, we live instead inside charity, joy, peace, patience, goodness, long-suffering, fidelity, mildness, and chastity.

We are one with the saints in singing God’s praises only when we live our lives as they lived theirs.

Ronald Rolheiser