Con chẳng biết viết gì cho Mẹ, Mẹ ơi
Khi tất cả ngôn từ đều trở thành bất lực
Mẹ của con rất đời thường, rất thực
Nhưng trong lòng con Mẹ là một tượng đài
Người ta có thể đo được biển rộng sông dài
Nhưng có mấy ai đo được tấm lòng của Mẹ?
Chắt chiu cho con từ khi còn tấm bé
Sống gần nửa đời người cũng chỉ Mẹ thương con
Con khóc vì người đến mòn mỏi, héo hon
Nhưng chưa bao giờ hiểu nỗi buồn Mẹ giấu
Giọt nước mắt con có mấy người hiểu thấu
Mà ngay cả lúc con cười Mẹ cũng biết con đau?
Cuộc sống lọc lừa, lẫn lộn vàng thau
Người với người đối với nhau bằng hơn- thua, được- mất
Nhưng chỉ có tình thương Mẹ dành cho con là thật
Và duy nhất trên đời đủ nhẫn nại, bao dung…
TThuy NTran