Thông Báo

Chứng Nhân

LOẠI BÀI VIẾT: Chiêm nghiệm và cầu nguyện

Truyện ngắn: Lòng thương kẻ khó

29

“Kẻ khốn khổ nài xin, con đừng từ chối
Gặp người nghèo con đừng ngoảnh mặt đi” (Hc 4,4)

Chuyện kể rằng, vào một buổi chiều kia, An gặp ông lão đi nạng khệnh khạng, An lại gần và hỏi thăm ông. Ông nhìn An và hỏi cô là Dì Phước à, chưa kịp trả lời, Ông nói tiếp,tôi kể cho cô nghe câu chuyện về Dì Phước mà tôi đã gặp.

Ba mẹ tôi mất lúc nào tôi không biết, tôi sống với bà ngoại già và nhờ vào lòng hảo tâm của những người hàng xóm láng giềng. Đến lúc ngoại tôi qua đời cũng là lúc tôi có thể kiếm sống. Đời tôi đã làm nhiều thứ nghề, từ cắt lúa mướn, làm cỏ theo thời vụ, làm phụ hồ vv… kiếm cơm qua ngày. Và cho đến bây giờ tôi đã già, lớn tuổi nhưng chưa bao giờ được sống trong căn nhà đúng nghĩa. Tôi nói thế vì tôi đang ở trong căn chòi nhỏ bé, xiêu vẹo nằm sau góc vườn của một gia đình có lòng hảo tâm cho tôi ở nhờ. Gia tài của tôi là một túp lều tranh, cái chõng tre, bộ quần áo cũ, chum nước, vài cái nồi, bó củi và bó lá chuối khô.

Mấy hôm nay chân tôi bị nhức và không thể nào đi được, bữa cơm cuối cùng là chén cơm chiều ngày hôm trước. Bây giờ bụng tôi đói, chân tay tôi bắt đầu run, mắt tôi nhạt nhoà có chút hờn trách ông Trời. Sao đời tôi cơ cực và khổ quá. Bỗng nhiên tôi nghe có tiếng bước chân của ai đó. Tôi nghĩ lạ quá, ai ra đây làm chi? Tiếng chân bước trên lá chuối khô sột soạt mỗi lúc một gần hơn. Tôi quá ngỡ ngàng, trước mặt tôi là hai phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, họ tự giới thiệu họ là dì Phước, họ đến thăm tôi vì có người nói cho họ biết có một ông già nghèo, neo đơn sống trong cái chòi nhỏ nằm ở cuối vườn.

Dì Phước đã đến đứng trước chòi của tôi. Dì chào tôi và hỏi: Ông khoẻ không? Ông đã ăn gì chưa?

Tôi nói, tôi ăn cơm từ chiều hôm qua, chân tôi nhức quá, tôi không thể đi được, tôi đói lắm, và ông khóc.

Một trong hai dì đi lấy lá chuối khô nhen lửa và nấu cho tôi một tô mì. Tô mì thơm ngát với một ít tôm khô và trái cà chua. Tôi vô cùng cảm động đón lấy tô mì và ăn một cách ngon lành. Lòng tôi thầm cám ơn trời phật đã gởi dì Phước đến thăm và đem quà đến cho tôi. Hai dì đã xách cho tôi vài thùng nước đổ vào chum, nấu cho tôi một lon gạo và khui hộp cá, hấp trong nồi cơm cho tôi….

Tôi nắm tay Dì nói lời cám ơn với tất cả lòng biết ơn của tôi. Tôi vô cùng nghẹn ngào và cảm động: Lòng già này vô cùng biết ơn hai dì. Xin trời phật độ cho hai dì được mạnh giỏi, tối sớm tôi vái xin ơn trời cho các dì. Tôi tự hỏi, dì phước là ai mà tốt bụng thế, dì đến thăm còn đem quà cho tôi. Lòng già này quá đỗi ngỡ ngàng.

Từ đó các dì đến thăm tôi thường xuyên hơn, đem cho tôi nào là thuốc, gạo, ít gói bánh, gói mì…có khi còn đem cho tôi thịt, cá và những cái bánh mà lần đầu tiên trong đời tôi được ăn.

Qua nhiều lần thăm tôi, bây giờ tôi cũng biết các dì phước là ai và tôi cũng biết được có nhiều tấm lòng mở ra làm ơn làm phước, để tôi có chén cơm, viên thuốc. Tôi cám ơn tất cả mọi người. Tuổi già sức yếu tôi chỉ biết xin trời phật độ cho hết thảy những ai đã quảng đại chia sẻ cho tôi phần cơm bánh của họ. Tô mì vào một buổi chiều với hai dì phước năm xưa, còn nguyên vẹn đó trong tôi, như là một kỷ niệm đẹp, một dấu ấn tình thương, để tuồi già của tôi được ấm áp, được hạnh phúc. Tôi cảm động, chắp tay cám ơn trời phật, cám ơn anh chị em, vì trên hành tinh này còn có những con người có tấm lòng chạnh thương đã cùng đồng hành với tôi trong kiếp nhân sinh.

Qua câu chuyện đầy xúc động, chân tình với con người bình dị, hy vọng bạn có thể nhận ra những vấn đề của chính mình, của những người xung quanh và sẽ là động lực khuyến khích bạn đưa tay cho người khác cũng như mở rộng lòng với những ai cần bạn để chia sẻ cơn đói khát, nỗi đau hầu mang đến cho bạn và anh em đồng loại thêm niềm hoan lạc, niềm tin và tình yêu vào cuộc sống.

Ngày nay vẫn còn đó rất nhiều người đói khát, không chỉ đói khát cơm ăn, áo mặc, mà còn đói khát rất nhiều thứ khác: Đói khát yêu thương, sự quan tâm của người đồng loại, họ đói khát sự cảm thông, tha thứ, sự công bằng vv…Đang rất cần tấm lòng chạnh thương của anh em đồng loại.

Bạn ơi hãy thực hiện những điều kỳ diệu từ những công việc giản dị. Chẳng hạn như “ lá lành đùm lá rách”, “một miếng khi đói bằng một gói khi no”… để xoa dịu những tâm hồn đau khổ với tất cả những gì mình có thể làm được.

Têrêsa Lê Thị Hải (HVDKT)