Ở vào thời xa xưa, thời kỳ mà lý tưởng sống đạo cao đẹp nhất
là phải vào tu trong sa mạc. Một tu sĩ trẻ nọ đã tìm đến với vị ẩn tu và giải
bày tâm sự như sau:
– Thưa cha, con không còn thì giờ cho riêng mình nữa: cứ
phải mỗi ngày đọc hết bao nhiêu kinh nguyện và suy niệm với 150 Thánh Vịnh, con
không còn thời giờ để đọc sách hay làm bất cứ sinh hoạt nào khác. Con có cảm tưởng
như cuộc sống trôi qua quá nặng nề, đời sống thiêng liêng của con chẳng khác
nào một thức ăn mà con phải nuốt lấy nhưng không có giờ để tiêu hóa, hoặc ngay
cả hưởng nếm mùi vị.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, vị ẩn tu mới nói:
– Có một tù binh nọ bị giam giữ nhiều năm trong một căn phòng
chật hẹp và tối tăm. Khi ông được trả tự do, một nhà hảo tâm nọ tặng cho ông một
mảnh đất có sẵn một túp lều. Con người đã từng bị giam giữ lâu năm trong một
căn phòng chật hẹp dĩ nhiên đón nhận túp lều và ngôi vườn chẳng khác nào như một
thiên đàng. Giờ đây ông có thể đi lại tự do, tha hồ chiêm ngắm trăng sao, thưởng
thức mọi thứ và muôn vàn điều vui thích do thiên nhiên mang lại. Nhưng chỉ sau
một năm, trong đầu ông nảy ra một ý nghĩ: chả lẽ suốt cuộc đời mình phải chôn
chặt trong một túp lều và khu vườn nhỏ bé này sao? Nghĩ thế, ông miệt mài làm
việc kiếm tiền để xây dựng một ngôi nhà lớn hơn và tậu một khu vườn cũng lớn
hơn. Nhưng căn nhà và khu vườn mới cũng chẳng làm cho ông thỏa mãn, ông lại miệt
mài làm việc đêm ngày để nới rộng căn nhà và mua thêm đất đai. Nhưng cuối cùng,
điều đã xảy ra cho mọi người thì cũng đến với ông: khi ông nhắm mắt xuôi tay,
người ta cũng chỉ dành cho ông đúng bốn tấm ván mà thôi.
Nghe đến đây, người tu sĩ thắc mắc:
– Con không hiểu tại sao cha lại kể cho con nghe câu chuyện
này, đời con hoàn toàn khác với đời người tù trên đây.
Vị ẩn tu giải thích:
– Nhưng con lại không muốn hiểu câu chuyện ấy. Cha muốn đặt để
câu chuyện ấy vào trong trái tim của con như một hạt giống, nó sẽ mọc lên và
sinh hoa trái.
Vị tu sĩ trẻ vẫn chưa hiểu hết ẩn ý của người cha tinh thần.
– Thưa cha, xin cha cho con biết một cách cụ thể: con phải
làm gì?
Vị ẩn tu liền nói:
– Vậy thì con hãy làm theo điều ta dạy, và con sẽ tìm được sự
bình an: từ nay, cứ sau mỗi giờ kinh, con đọc thêm một đoạn Tin Mừng theo Thánh
Matthêu, và sau một tuần lễ đến gặp ta.
Sau một tuần làm theo lời khuyên của vị ẩn tu, người tu sĩ trẻ
lại càng thất vọng hơn, bởi vì anh không còn thì giờ dành riêng cho mình nữa.
Dù vậy, vị ẩn tu vẫn ra lệnh cho anh cứ sau một giờ đọc kinh, đọc thêm một cuốn
sách Tin Mừng hay một lá thư của Thánh Phaolô. Sau một tuần nữa, thầy lại trở lại.
Lần này, ngoài các bài đọc trong Kinh Thánh, vị ẩn tu còn ra lệnh cho thầy phải
dành mọi buổi sáng để đi thăm viếng và mang thức ăn, nước uống đến cho những
người đang sống một mình. Sau một thời gian khá lâu, người tu sĩ trẻ trở lại với
vị ẩn tu. Với một niềm vui rạng rỡ trên gương mặt, Thầy thốt lên:
– Thưa cha, bây giờ con mới cảm nghiệm được rằng: thời giờ của
con là của Chúa, mà bởi tất cả những gì của Chúa là của con, cho nên lúc nào
con cũng cảm thấy có đủ thời giờ.
Lạy Chúa, tất cả nhưng gì của Chúa là của con.
Xin cho con biết làm mọi sự vì Chúa.
– Chỉ có Chúa mới có thể ban đức tin, nhưng con
có thể làm chứng cho đức tin ấy.
– Chỉ có Chúa mới có thể ban niềm hy vọng, nhưng
con có thể tin tưởng nơi người anh em của con.
– Chỉ có Chúa mới có thể ban tình yêu, nhưng con
có thể dạy cho người khác yêu thương.
– Chỉ có Chúa mới có thể ban hòa bình, nhưng con
có thể xây dựng sự hiệp nhất.
– Chỉ có Chúa mới có thể ban sức mạnh, nhưng con
có thể nâng đỡ những người yếu đuối.
– Chỉ có Chúa mới là con đường, nhưng con có thể
làm cho ánh sáng ấy bừng lên trong ánh mắt của mọi người.
– Chỉ có Chúa mới là ánh sáng, nhưng con có thể
làm cho ánh sáng ấy bừng lên trong ánh mắt của mọi người.
– Chỉ có Chúa mới là sự sống, nhưng con có thể
mang lại cho người khác khát vọng được sống.
– Chỉ có Chúa mới có thể làm điều xem ra không thể
làm được, nhưng con có thể làm điều có thể làm được.
Lạy Chúa, tất cả những gì của Chúa là của con.
Xin cho con biết làm tất cả mọi sự vì Chúa. Amen.