Bản chất của một con người cũng như niềm vui, nỗi buồn, sự thương yêu… trong cuộc sống của người đó chỉ có thể được đánh giá sau một thời gian rất dài – khi bạn đã nhìn thấy tất cả các “mùa”.
Có một ông có bốn cậu con trai, những chàng trai sống rất hăm hở, nhưng vội vã. Một năm, khi thấy cả bốn cậu con trai của mình đều đã đến tuổi trưởng thành, ông giao cho họ một nhiệm vụ duy nhất: lần lượt từng người sẽ đi tìm và quan sát một cây lê trong một khu rừng cách nhà rất xa.
Cậu con cả được cử đi vào mùa đông, cậu thứ hai vào mùa xuân, cậu thứ ba vào mùa hè và cậu thứ tư vào mùa thu. Khi cả bốn cậu đều đã đi và trở về, người cha gọi họ tập hợp lại và kể lại những gì họ đã thấy.
Cậu con cả nói cây lê đó rất xấu xí, gầy gò và cong queo. Cậu con thứ hai nói: “Không phải, cây lê rất đẹp, có rất nhiều chồi xanh và trông đầy hứa hẹn, hẳn sẽ sớm ra nhiều quả”.
Nhưng cậu con thứ ba không đồng ý, anh nói: “Không phải, cây lê đó có rất nhiều hoa nở rộ, mùi thơm ngọt và trông đẹp lắm! Đó là cái cây đẹp nhất mà con từng thấy!”.
Còn cậu con út thì không đồng ý với cả ba người anh. Anh nói: “Cây lê có rất nhiều quả, chúng đã chín rồi, trông đầy sức sống và rất ngon”.
Lúc này, người cha mới giải thích cho các con nghe rằng tất cả bọn họ đều nói đúng, nhưng không ai nói đủ, vì mỗi người mới chỉ nhìn thấy đúng một mùa trong đời sống của cây lê.
Ông cũng nói rằng không ai có thể đánh giá một cái cây, hay một con người, chỉ bằng một mùa, một tình huống.
Bản chất của một con người cũng như niềm vui, nỗi buồn, sự thương yêu… trong cuộc sống của người đó chỉ có thể được đánh giá sau một thời gian rất dài – khi bạn đã nhìn thấy tất cả các “mùa”.
Cũng như nếu bạn bỏ cuộc khi thấy những khó khăn của mùa đông, chắc chắn bạn sẽ bỏ lỡ những hứa hẹn của mùa xuân, sự rực rỡ của mùa hè và vẻ đẹp của mùa thu.
Sưu tầm