Người đáp: “Giống quỷ ấy, chỉ có cầu nguyện mới trừ được thôi.” (Mc 9, 29)
Ngày nhỏ, mẹ tôi thường dạy trước khi đi ngủ thì đọc Kinh Lạy Cha, Kinh Kính Mừng và Kinh Sáng Danh. Cũng vậy, mỗi lần chào bố mẹ để đi học, nếu hôm đó có môn thi, mẹ tôi bao giờ cũng nhắc: “Ra bàn thờ cầu nguyện để thi tốt nhé con”, tôi làm theo lời mẹ và đến trường.
Cứ thế, trải qua không biết bao nhiêu kì thi của những tháng ngày cắp sách đến trường, cho đến bây giờ vẫn vậy, tôi vẫn “kín đáo” làm dấu và cầu nguyện trước mỗi bài thi. Không phải là bùa chú. Tất nhiên rồi. Nhưng điều này cho tôi sự bình an. Tôi thưa với Chúa: “Xin cho con nhớ những gì con đã học”. Chỉ thế thôi và tôi bắt đầu làm bài.
Cũng có những lúc tôi chẳng thể nhớ gì hay chẳng biết viết gì vào bài thi. Trách Chúa? Không đâu. Những lúc như thế, tôi nhận ra rõ hơn về giới hạn của mình… và tôi thấy bình an khi nghĩ đến Chúa.
…
Những năm gần đây, trong những lần giao tiếp, gặp gỡ hay khi kết thúc một tin nhắn, một bức thư,… tôi thường bắt gặp câu: “Cầu nguyện cho nhau nhé” hay “A sẽ cầu nguyện…”,… Tôi tin chắc đây không phải chỉ là những câu nói xã giao. Trong chúng chứa đựng tất cả những tâm tình quý mến và sự quan tâm. Những câu nói nâng đỡ mọi tâm hồn. Khi cầu nguyện, tôi nhớ đến những ai nói với tôi hay tôi nói với họ những câu nói này, tôi cảm thấy mình có người đồng hành và… có lẽ Chúa vui về điều này nên tôi cũng thấy vui cho dù những người tôi nhớ đến hay chính bản thân tôi có đang gặp những khó khăn, nhưng tôi tin Chúa biết và Chúa sẽ có cách quan phòng của Người. Tôi thấy bình an khi cảm nhận như thế.
፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨ ፨
Tôi đã đọc và nghe nhiều về chủ đề Cầu Nguyện: những định nghĩa, những lý do, những phương thức, những điều kiện,… tất cả chỉ là xây dựng mối tương giao giữa con người với Thiên Chúa: sự hiện diện và đối thoại. Tôi nghiệm ra rằng Thiên Chúa vẫn luôn hiện diện và chờ đợi sự hiện diện của tôi. Vậy nên cầu nguyện có khó không? Tôi đã từng nghĩ là rất khó. Bản thân tôi cũng đã có những thời gian không biết phải cầu nguyện như thế nào. Điều này làm tôi hoảng sợ và bất an. Nhưng nhờ có được sự giúp đỡ và dẫn dắt, tôi nhận thấy cầu nguyện không khó chút nào; tôi nghĩ đến Chúa, nói một câu nói gì đó với Chúa, không cần dài dòng văn tự, chỉ biết rằng Chúa đang hiện diện với tôi là tôi đã cầu nguyện rồi. Vậy nên tôi có thể cầu nguyện mọi nơi, mọi lúc. Tôi thấy bình an.
Vâng, đối với tôi, sức mạnh của lời cầu nguyện là sự bình an tôi cảm nhận được. Trừ quỷ? tôi chẳng biết gương mặt quỷ thế nào, có ghê rợn đến mức khiến cho ai nhìn cũng thấy kinh hoàng, sợ hãi? Nhưng tôi sợ hãi thực sự khi tôi cảm thấy bất an và những lúc như thế, sự hiện diện của Chúa sẽ là cứu cánh cho tôi, theo nhiều cách thức khác nhau.
Xin ban cho chúng con niềm tin có Chúa luôn hiện diện.