Gia đình bé Loan sau bữa cơm tối thường quây quần tề tựu nhau trong phòng khách với những môn giải trí lành mạnh chẳng hạn như đọc sách truyện hình bằng tranh hoặc các môn chơi của trẻ em, chỗ ưu tiên vẫn được dành cho bé Loan là trên đầu gối mẹ mặc dầu Loan đã lên 6 tuổi rồi.
Tối hôm ấy, Loan ngước mắt nhìn lên mẹ hồi lâu rồi nói với giọng thơ ngây:
– Mẹ ơi! Gương mặt mẹ thật đẹp, nhưng sao đôi tay mẹ xấu xí quá vậy.
Ba của bé Loan rất ngạc nhiên khi nghe câu hỏi đơn sơ ngây thơ của con, ông đoán ngay được tâm trạng của vợ trước câu hỏi của con nên ông đến gần, bế bé đặt trên đầu gối ông và nói:
– Ba muốn kể con nghe câu chuyện này: Hôm ấy có một em bé rất xinh đẹp, bé đau nặng nên mẹ bé đưa bé đến nhà thương, em được đặt trong một cái nôi xinh xắn nhưng không hiểu vì lý do gì dây điện chạm vào nhau té lửa, thế là lửa bén tới cái nôi của em, mùng bốc lửa, chăn mền cũng đầy khói nghi ngút, sợ hãi, lính quýnh, vội vã mẹ em không biết tìm cách gì khác để dập tắt lửa nơi giường của em hơn là nhanh nhẹn dùng đôi bàn tay trần để dập tắt ngọn lửa và bế em đem ra ngoài. Tuy em bé được đưa ra ngoài nhưng hai bàn tay của mẹ em bị phỏng nặng và phải băng bó lâu ngày mới hết. Sau nhiều ngày tháng, tuy vết phỏng đã lành nhưng vẻ đẹp của hai bàn tay của mẹ em không bao giờ được lành lặn như trước nữa.
Bé Loan không đợi cho ba kể hết câu chuyện, trí thông minh và trái tim bén nhạy giúp em hiểu ngay em bé ấy là ai và người mẹ kia là ai rồi. Bé Loan liền chạy đến ngồi vào lòng mẹ với hai bàn tay bé bỏng, bé ôm lấy hai bàn tay của mẹ hôn lấy hôn để rồi âu yếm nhìn mẹ và nói:
– Mẹ ơi! Bàn tay mẹ là bàn tay đẹp nhất trên trần gian này.
***
Vẻ ngây thơ của bé Loan trên đây diễn tả tầm quan trọng và giá trị sâu xa trong đời sống mỗi con người. Công việc, tự nó không hẳn là quan trọng, trái lại với thái độ nội tâm của mỗi người làm cho công việc trở nên quan trọng hay hèn hạ. Trong xã hội tân tiến ngày nay, giữa trào lưu thăng tiến, nhiều bà mẹ coi thường tầm quan trọng của việc nội trợ gia đình. Họ muốn thoát ly khỏi cái hèn hạ của công việc nội trợ để tìm vinh dự nơi công việc bên ngoài. Nhiều người viện lý do là cần phải đi làm để kiếm thêm tiền cho các chi phí trong gia đình, trong đó họ dùng một số tiền lớn kiếm thêm để trả lương cho người giữ con, hoặc cho người làm các công việc nội trợ trong gia đình. Tiếc thay, trong gia đình, tiền lương thì tăng nhưng tình thương lại bị thuyên giảm đi nhiều. Nếu sứ mệnh của người mẹ là lò sưởi của gia đình thì thiếu sự hiện diện thường xuyên của người mẹ trong gia đình thật không khác gì cái bếp lạnh với đống tro tàn và cũng phải công nhận rằng đó chính là căn nguyên của bao thảm cảnh gia đình tan vỡ và của những người con bỏ nhà đi hoang.
Hy sinh bản thân vì hạnh phúc của gia đình và vì tương lai của con cái chính là sứ mênh cao cả nhất của người mẹ, bởi vì người mẹ được tạo dựng để chuyển đạt và bảo vệ đời sống, là duy trì ngọn lửa nồng và là hơi ấm của tình thương dưới mái gia đình cơ bản cũng như trong đại gia đình nhân loại.
***
Lạy Chúa, xin giúp con hiểu rõ tầm quan trọng và giá trị của công việc làm cả đến những công việc tuy bé nhỏ, tuy thấp hèn đều có tầm quan trọng và chỗ đứng của nó trong tiến trình phát triển của nhân loại. Tuy là con Thiên Chúa giàu sang vô cùng nhưng Chúa cũng đã tự nguyện chấp nhận công việc tầm thường là nghề thợ mộc không phải chỉ để sinh sống nhưng còn là yếu tố quan trọng trong kế hoạch mầu nhiệm cứu độ nhân loại Chúa đã chấp nhận để cho hai bàn tay sần sùi chai đá.
Xin giúp con hiểu được rằng công việc không là để hưởng thụ nhưng là để phục vụ với tình thương. Amen!
Veritas