Đức Giêsu đã nói: “Anh em là muối cho đời, là ánh sáng cho trần gian” (Mt 5, 13-14). Muối và ánh sáng là những điều đã được phú bẩm trong tâm hồn mỗi người, cùng với ơn gọi được làm người, được làm con Chúa. Thế nên thái độ đầu tiên để sống như một người môn đệ của Chúa, không gì khác hơn chính là khám phá ra chất muối, chất ánh sáng ngay chính trong thâm sâu tâm hồn mình, và sống trọn vẹn với cái bản chất cao đẹp ấy.
“Những kẻ tìm kiếm Người sẽ tràn ngập niềm vui.”(Tv 39,17)
Lạy Chúa Giêsu Hài Nhi, hôm nay sau Thánh Lễ, nhà thờ ồn ào quá, nhưng con vẫn nán ở lại cùng Chúa, thật dễ thương, thật nhỏ bé trong hang đá. Ồn ào là vì người ta dọn dẹp hang đá Chúa rồi, sau Lễ Hiển Linh thì không còn hang đá nữa.
Ba nhà đạo sĩ đã đi tìm kiếm Chúa, dầu gian nan khó nhọc, nhưng cuối cùng rồi cũng gặp được Chúa. Chắc là Chúa được an ủi phần nào phải không Chúa? Ít ra ngoài các mục đồng đến thờ lạy, còn có 3 người nữa đến mừng ngày Chúa sinh ra đời. Tâm hồn họ chắc hẳn là tràn ngập niềm vui.
Con cũng đã gặp Chúa kia rồi, nhưng Chúa ơi! Đừng buồn con nhé Chúa, vì Chúa biết đó, con chưa bao giờ tự ý đi tìm Chúa, mà chính Chúa đã rảo bước tìm con, trong âu lo, trong muộn phiền. Vì Chúa biết trước những nguy cơ đang chờ đợi con. Con chẳng bao giờ tìm Chúa, bởi lẽ những vui thú thế gian đã dìm tâm tư con vào cuộc sống trần tục.
“Tìm Chúa” cũng có nghĩa là tìm một cuộc sống mới, cuộc sống mà hạnh phúc sẽ không bao giờ tàn khi đã gặp được Chúa. Biết bao thời gian dài con lang thang chạy theo thú vui tạm bợ, cũng là biết bao năm Chúa mòn mõi tìm con.
Nhưng làm sao biết được là con đã “gặp” Chúa? có phải là trong kinh nguyện, trong Thánh Lễ, hoặc trong những hành vi đạo đức?
Khi xưa con hiểu như thế đó, nhưng từ khi con gặp được Chúa rồi, con mới hiểu chẳng phải thế đâu.
Chúa ơi, gặp được Chúa, tâm hồn con được đổi mới, niềm vui đó không gì có thể thay thế, những thú vui thế gian khi xưa, tự động con đã cảm thấy chán ngán. Đây là hồng ân Chúa ban cho con, thật con không biết lấy chi đền đáp Chúa bây giờ.
Tìm được Chúa rồi, thì con phải làm tất cả với Chúa, luôn hướng mọi việc làm của con lên Chúa.
Trong công việc, con cũng cố gắng làm sao cho Chúa được biết đến và được mến yêu.
Trong lúc nghĩ ngơi của con, con cũng tưởng tượng ra Chúa đang ru con ngủ.
Trong việc thực hành bác ái của con, cũng chính là con làm cho Chúa.
Trong buồn phiền, Chúa là niềm ủi an của con.
Trong chiến đấu, con nương tựa nơi Chúa, vì Chúa là sức mạnh của con.
Nhưng thật buồn Chúa ơi, vì không phải lúc nào con cũng luôn nghĩ đến Chúa. Chúa biết đó, đôi lúc con để lòng mình buông xuôi theo giác quan của mình, mà chẳng thấy Chúa đâu. Rồi con lại tìm kiếm tạo vật thay cho Chúa. Vì thế, cuộc đời con bấp bênh, khong bao giờ được hạnh phúc, bình an hoàn toàn.
Những lúc đó, chắc Chúa buồn con lắm, Chúa bị bỏ rơi, bị quên lãng như năm nào tại Bêlem. Con đã tìm gặp đươc Chúa, và con biết chắc rằng Chúa không bao giờ tự ý bỏ đi, chỉ vì con, con đã xua đuổi Chúa ra khỏi tâm hồn con, mỗi khi con cố ý phạm tội, mỗi khi con chọn thế gian hơn là chọn Chúa.
Xin Chúa tha thứ cho con nhé Chúa, và ban ơn cho con luôn ôm ấp Chúa trong lòng con, như Mẹ Maria ôm ấp Hài Nhi Giêsu của Mẹ vậy. Đừng bao giờ Chúa để con rời xa Chúa nhé Chúa.
Cảm tạ tình Chúa bao la, cảm tạ Chúa đã để con tìm gặp Chúa, cảm tạ Chúa đã không chê, mà cư ngụ trong linh hồn xấu xa nghèo nàn của con, xin Ngài hãy tô điểm nó bằng nhân đức, để con cũng sẽ là ngôi sao chỉ đường cho người lạc bước. Amen.
Sưu Tầm * TThuy NTran