Thông Báo

Chứng Nhân

LOẠI BÀI VIẾT: Bài giảng

08.28.2019 Thứ Tư XXI Năm C MTN; 1 Tx 2, 9-13; Mt 23, 27-32 – LỄ THÁNH AUGUSTINÔ, GIÁM MỤC, TIẾN SĨ HỘI THÁNH – LỄ NHỚ.

Bài Đọc I:  “Chúng tôi làm việc ngày đêm để rao giảng Tin Mừng giữa anh em”. 1 Tx 2, 9-13

Bài trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Thêxalônica.

Anh em thân mến, anh em vẫn còn nhớ đến công lao khó nhọc của chúng tôi: chúng tôi phải làm việc ngày đêm để khỏi trở nên gánh nặng cho một ai trong anh em, khi chúng tôi rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa giữa anh em. Chính anh em là nhân chứng và cả Thiên Chúa cũng làm chứng: chúng tôi ăn ở thánh thiện, công chính và không đáng trách điều gì đối với anh em là những kẻ đã tin. Như anh em biết, chúng tôi đối xử với mỗi người trong anh em như cha đối xử với con cái mình, khi chúng tôi khuyên răn, khích lệ và van nài anh em hãy ăn ở sao cho xứng đáng với Thiên Chúa, Đấng đã kêu gọi anh em vào hưởng nước trời và vinh quang của Người.

Bởi thế, chúng tôi không ngừng cảm tạ Thiên Chúa, vì khi anh em nhận lãnh lời Thiên Chúa do chúng tôi rao giảng, anh em đã nhận lãnh lời ấy không phải như lời của người phàm, mà như lời Thiên Chúa, và thực sự là thế, lời đó hoạt động trong anh em là những kẻ đã tin.

LỜI CHÚA: “Các ngươi là con cháu những kẻ đã giết các tiên tri”. Mt 23, 27-32

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: “Khốn cho các ngươi, hỡi những luật sĩ và biệt phái giả hình: vì các ngươi giống như mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ tốt đẹp, nhưng bên trong đầy xương kẻ chết và mọi thứ dơ nhớp. Các ngươi cũng thế, bên ngoài, các ngươi có vẻ là người công chính, nhưng bên trong, các ngươi đầy sự giả hình và gian ác. Khốn cho các ngươi, hỡi những luật sĩ và biệt phái giả hình, các ngươi xây đắp phần mộ các tiên tri, trang hoàng mồ mả những người công chính, và các ngươi nói rằng: “Nếu chúng tôi sống thời cha ông chúng tôi, ắt chúng tôi không thông đồng với các ngài trong việc đổ máu các tiên tri”. Vì thế, các ngươi tự chứng thực các ngươi là con cháu những kẻ đã giết các tiên tri. Vậy các ngươi cứ đong cho đầy đấu của cha ông các ngươi”.

Suy Niệm:

Một tội-nhân-trở-thành-thánh-nhân.
Thánh Augustinô sinh ngày 13 tháng 11 năm 354 tại Tagaste, Phi Châu. Cha Ngài là người ngoại giáo và mẹ Ngài là Thánh nữ Monica.

Được gởi lên kinh thành Carthage, Augustinô bị ảnh hưởng bởi nếp sống trụy lạc sa đoạ và chạy theo những tư tưởng lạc giáo Manikê trái nghịch với đức tin Công Giáo. Mẹ ngài hết sức đau buồn và bà hằng cầu nguyện cho Augustinô sám hối trở về với Chúa.

Sau những năm chìm đắm mình trong tà thuyết và lạc thú, Augustinô cảm thấy chán ngán và cô đơn. Chính trong giây phút ấy, Thiên Chúa đã chạm đến ngài và biến đổi ngài qua đoạn câu Kinh Thánh của Thánh Phaolô : « Ðừng sống theo dục vọng và lạc thú dâm ô nữa, nhưng hãy mặc lấy Chúa Giêsu Kitô » (Rm13:14). Chúa Thánh Thần đã ban cho Augustinô một đời sống mới.

Augustinô đã lãnh Bí Tích rửa tội lúc 33 tuổi vào Thứ bảy Tuần Thánh năm 387 cùng với con trai Ngài là Adéodat và bạn của Ngài là Alipius.

Nước mắt của mẹ Ngài, thánh Monica, và những lời huấn đức của Thánh Ambrôsiô đã thay đổi cuộc đời Augustinô.

Sau khi thánh Monica qua đời, Ngài trở về Carthage và bán hết tài sản cho người nghèo, sống một cuộc đời khổ hạnh, đan tu cùng với các người bạn của Ngài.

Bốn năm sau, Ngài được thụ phong linh mục. Và năm 396, Augustinô được đề cử làm giám mục thành Hippôn. Sự khôn ngoan và thánh thiện của Ngài đã giúp cho Giáo Hội Phi Châu tiến triển rất nhiều.

Augustinô đã kêu lên: “Lạy Chúa, con yêu Chúa quá muộn màng!” Nhưng thánh nhân đã dùng quãng đời còn lại của mình để yêu mến Thiên Chúa và làm cho người khác cũng yêu mến.

Augustinô đã cầu nguyện:
“Ôi, Chúa là chân lý vĩnh cửu, là tình yêu chân thật và là sự vĩnh cửu dấu yêu! Chúa là Thiên Chúa của con, đêm ngày con khao khát Chúa. Và khi con nhận biết Chúa lần đầu, Chúa đã nâng con lên, cho con thấy là có những điều con phải thấy nhưng con chưa tự mình thấy được. Chúa đã chiếu ánh sáng chói chan vào con, khiến cặp mắt mù lòa của con có thể thấy được. Con run lên vì yêu mến và kính sợ. Con nhận ra rằng tại nơi cách biệt này, con còn thật xa Chúa.” – (Trích Tự Thú của thánh Augustinô)

Cuộc đời thánh Augustinô là một chuỗi ngày của ân sủng cứu độ của Thiên Chúa. Ánh mắt của Thiên Chúa đã ghé nhìn đến Augustinô và tuôn đổ Lòng Chúa Thương Xót trên cuộc đời của ngài. Trong Lời Chúa hôm nay Thánh Phao-lô nói:
“Xin chính Chúa chúng ta là Đức Giê-su Ki-tô, và xin Thiên Chúa là Cha chúng ta, Đấng yêu thương chúng ta và đã dùng ân sủng mà ban cho chúng ta niềm an ủi bất diệt và niềm cậy trông tốt đẹp, xin các Ngài an ủi và cho tâm hồn anh em được vững mạnh, để làm và nói tất cả những gì tốt lành.” (2Tx 2:16–17)

Chính trong Lòng Chúa Thương Xót, Augustinô đã tìm gặp chính niềm vui, tình yêu và bình an đích thật. 
Trong Sách Tự Thú của ngài viết, Augustinô đã cầu nguyện: “Lạy Chúa, trái tim của chúng con chỉ an nghỉ cho đến khi được an nghỉ trong Chúa.” Augustine of Hippo (354–430).

Cầu Nguyện:

Lạy Chúa Giêsu, xin soi sáng và thức tỉnh chúng con. Để chúng con nhận ra những yếu đuối và sai lầm của bản thân. Chúng con biết quay về với Chúa. Xin Chúa luyện cho chúng con một lương tâm trong sáng và nhạy bén. Để không bao giờ chúng con làm ngơ trước lầm lỗi của mình. Nhưng biết thẳng thắn nhìn nhận và mau mắn sửa đổi. Chỉ khi nào chúng con dám sống chân thành, chúng con mới được Chúa chúc phúc cho chúng con. Amen.

MUỐN NÊN HOÀN THIỆN..

Là Kitô Hữu lúc 33 tuổi, làm linh mục lúc 36 tuổi, được tấn phong giám mục lúc 41 tuổi: ai ai cũng quen thuộc với tiểu sử tóm lược của Thánh Augustine Hippo, một tội-nhân-trở-thành-thánh-nhân. Nhưng có thực sự biết về cuộc đời thánh nhân thì điều đó mới có giá trị…

Dù khi xa cách Thiên Chúa hay hướng về Thiên Chúa, đời sống của ngài mau chóng đạt đến mức độ mãnh liệt. Nước mắt của mẹ ngài, những lời huấn đức của Thánh Ambrôsiô và, trên hết mọi sự, chính Thiên Chúa nói với ngài qua Kinh Thánh đã thay đổi tính đam mê thế gian của Augustine thành một cuộc đời đầy bác ái.

Từng đắm chìm trong sự cao ngạo về cuộc đời mình trong thời niên thiếu và từng say sưa cặn bã cay đắng của cuộc đời, nên người ta không ngạc nhiên khi thấy Augustine, khi quay trở về, ngài đã phải chống trả với sự tấn công của ma quỷ bằng sự thánh thiện quyết liệt. Thời đại của ngài thực sự sa sút — về chính trị, xã hội và luân lý. Người ta vừa sợ và vừa mến ngài, giống như Thầy Giêsu. Ngài bị chỉ trích không bao giờ cùng: là bản tính khắt khe của loài người…

Thánh Augustinô thú nhận rằng Ngài đã tìm cách để có sức mạnh cần thiết để chiêm ngắm Thiên Chúa, nhưng ông không thể tìm được cho đến khi Ngài tìm đến Đức Kitô, người trung gian giữa Thiên Chúa và con người, vì Ngài cũng chính là Thiên Chúa muôn đời. Chính Đức Kitô đã mặc khải, “Thầy là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống; không ai đến được với Cha mà không qua Thầy” (Ga 14, 6). Ngài là Lời đã hoá thành xác thịt, là sự khôn ngoan của Thiên Chúa qua đó Thiên Chúa tạo dựng mọi sự. Ngài có thể cung cấp cho chúng ta, con cái của Ngài, sữa khôn ngoan….

Khi đã cảm nghiệm được sự dịu ngọt và bình an của Thiên Chúa, Augustinô đã đau đớn thú nhận những lời này, “Con biết Ngài muộn màng quá, Ôi sắc đẹp cổ kính nhưng luôn mới! Ngài đã ở trong con, nhưng con đã ở ngoài và con đi tìm Ngài ở bên ngoài. Trong những xấu xa của con, con đã gieo mình vào những tạo vật do Ngài sáng tạo. Những tạo vật này, nếu Ngài không tạo dựng chúng sẽ không bao giờ hiện hữu, ngăn ngừa con đến với Ngài. Ngài đã gọi, đã thét lên, và đã phá vỡ bệnh điếc của con. Ngài đã chớp, đã chiếu sáng, và đã làm tiêu tan sự mù loà của con. Ngài đã thở hương thơm của Ngài trên con; con đã hít lấy và khao khát Ngài. Con đã nếm thử Ngài, và giờ đây con đói khát Ngài hơn nữa. Ngài đã đụng chạm con và con đã tiêu tan trong bình an của Ngài.”

Cuộc đời ngài, do thiên ý, ngài đã chu toàn nhiệm vụ của một ngôn sứ. Như ngôn sứ Giêrêmia và các vị đại ngôn sứ khác, ngài bị bó buộc nhưng không thể giữ im lặng. “Tôi tự nhủ, tôi sẽ không nhắc đến Người, tôi sẽ không nhân danh Người mà lên tiếng nữa. Nhưng rồi như lửa bừng cháy trong tim, giam hãm thân thể tôi; và tôi cầm hãm không nổi, chịu đựng không thấu” (Gr 20, 9).

Ta thấy Khi Ngài còn sống trong tội lỗi và yêu chuộng cuộc đời trụy lạc, thì Thiên Chúa là tình yêu đã dùng hình ảnh của người mẹ để từ từ lôi kéo ngài về với Chúa. Như vậy chúng ta thấy nhờ ơn Chúa, con người có thể thắng mọi trở ngại. Dù là những đòi hỏi của một trí tuệ sắc sảo, kiêu căng, hay những lệ thuộc của một thể xác đầy dục vọng, ơn Chúa cũng vẫn chiến thắng để làm cho con người thuộc về Chúa nếu con người có ý chí quyết tâm, kiên trì và sẵn sàng hy sinh cho con mình như trường hợp bà Monica…
Và rồi ta thấy Thánh Augustinô là người thích chiêm niệm hơn, nhưng Chúa lại thúc dục ngài hoạt động. Cuộc trở lại của ngài cho chúng ta một gương về sinh hoạt tông đồ. Nếu chúng ta được mời gọi hoạt động, hãy chấp nhận như một bổn phận đức ái, nhưng đừng lãng quên chiêm niệm vì công việc tông đồ của chúng ta cần có hậu thuẫn của một sự tiếp xúc mật thiết với Chúa và nguồn mạch sự sống và chân lý…

Với trang Tin Mừng trong ngày lễ Thánh Augustinô, ta thấy Chúa Giêsu mời gọi chúng ta đừng sống theo vẻ bề ngoài, nhưng sống theo sự thật trong tương quan với chính Thiên Chúa là Cha chúng ta, nhất là khi bố thí, cầu nguyện và ăn chay. Đó là ba việc đạo đức căn bản trong đời sống đức tin; và chúng ta có thể mở rộng ra tất cả tất cả những việc đạo đức khác, và nhất là mở rộng ra cung cách sống căn tính Kitô hữu hay căn tính tu sĩ của chúng ta. Thực vậy, Chúa Giêsu nói trong bài Tin Mừng của Ngày Lễ Tro: “Còn anh, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm,để việc anh bố thí được kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh…

Còn anh, khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh. Còn anh, khi ăn chay, nên rửa mặt cho sạch, chải đầu cho thơm, để không ai thấy là anh ăn chay ngoại trừ Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh”. (Mt 6, 1-18)

Thay vì phô trương, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta thực hành các việc đạo đức một cách kín đáo. Không phải để thi thố sự khiêm nhường, nhưng để trở nên giống Cha của mình là Thiên Chúa, Đấng hiện diện nơi kín đáo và hành động một cách kín đáo. Trong những lời chúng ta vừa trích dẫn, Chúa Giêsu dùng tới sáu lần từ “kín đáo”, trong đó năm lần được dùng để nói về Thiên Chúa Cha: Cha của anh hiện diện nơi kín đáo; Cha của anh thấy trong kín đáo. Như thế, Thiên Chúa, Cha của Chúa Giêsu, là “Đấng kín đáo” và Ngài mời gọi chúng ta cũng trở nên “những người con kín đáo” như Cha của mình…

Và chúng ta cứ nghiệm lại mà xem: Thiên Chúa hiện diện và hành động kín đáo biết bao trong sáng tạo, trong lịch sử loài người, nơi cuộc đời chúng ta và nhất là nơi Thập Giá của Chúa Giêsu. Chúng ta phải có ngũ quan biết chiêm ngắm, mới có thể nhận ra Thiên Chúa hiện diện, lên tiếng và hành động…

Trở lại ý nghĩa của Thánh Lễ hôm nay. Khi ta mừng lễ thánh Augustinô chúng ta học được bài học từ sự kiên trì, hy sinh trong nước mắt và cầu nguyện của thánh Mônica. Tin tưởng vào quyền năng của Thiên Chúa, vì: “Đối với con người thì không thể, nhưng đối với Thiên Chúa thì mọi sự đều có thể”….

Và ta cũng không bao giờ thất vọng đến độ không dám chạy đến với lòng thương xót của Chúa, để được gội rửa, hầu trở nên trong sạch, để làm lại cuộc đời trong ân sủng của Thiên Chúa. Hãy cậy trông, phó thác và tin tưởng vào tình thương của Thiên Chúa, vì ơn cứu độ của ta nhờ vào hy vọng. Amen!

Lm Phêrô Maria Bùi Công Minh