“Cuộc đời bon chen giữa muôn con người;
Cùng niềm lo lắng, áo cơm bạc tiền.
Này người bạn ơi! Chớ quá buồn lo…
Hãy cứ tin yêu CHA quan phòng là THIÊN CHÚA…” (1)
Thật vậy; lúc khởi nguyên; sau khi sáng tạo trời đất cùng các loài sinh vật cỏ cây. Thiên Chúa phán: “Chúng ta hãy làm ra con người… để con người làm bá chủ cá biển, chim trời, gia súc, dã thú, tất cả mặt đất và mọi giống vật bò dưới đất” (Stk 2,26).
Và rồi; sau khi Thiên Chúa sáng tạo con người. Thiên Chúa ban phúc lành cho họ; và Thiên Chúa phán với họ: “Hãy sinh sôi nảy nở thật nhiều, cho đầy mặt đất, và thống trị mặt đất”.
Tiếp đến, Thiên Chúa phán: “Đây Ta ban cho các ngươi mọi thứ cỏ mang hạt giống trên khắp mặt đất, và mọi thứ cây có trái mang hạt giống, để làm lương thực cho các ngươi”. (Stk 2, 29).
Đúng là, con người chẳng phải “Lo gì mặc chi… ăn uống chi” (1)
Nhưng than ôi! chỉ vì nghe lời con rắn lừa dối. Chỉ vì muốn được trở nên “như những vị thần”! Chỉ muốn “cho mình được tinh khôn”! Đang là “bá chủ” trái đất muôn vật; con người trở nên “lệ thuộc” vào duy nhất một thứ “trái trên cây giữa vườn”; để rồi chính thứ trái cây đó đã cướp đi quyền làm chủ trái đất cùng muôn vật trên đất của con người.
Hậu quả của việc bội phản, bất trung, bất tín; của việc vừa làm tôi tớ của Thiên Chúa; vừa làm tôi tớ của những quyến rũ vật chất; đó là con người đã “phải cực nhọc mọi ngày trong đời… mới kiếm được miếng ăn từ đất mà ra” (Stk 2, 17).
Thế nhưng, dù con người đã phạm tội bất trung “làm tôi hai chủ”. Thiên Chúa luôn là “Đấng từ bi nhân hậu. Người chậm giận và giàu tình thương” (Thánh Vịnh 145,8). Qua ngôn sứ Hô-se; Thiên Chúa đã phán hứa rằng: “Ta sẽ chữa chúng khỏi tội bất trung, sẽ yêu thương chúng hết tình, vì cơn giận của Ta sẽ không còn đeo đuổi chúng”. (Hs 14,5).
፨ ፨ ፨ ፨ ፨
Quả đó là một “Tin Mừng”. Và Tin Mừng đó đã được chính “Con Một của Người” là Đức Giêsu loan báo rằng: “Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng”.
Trên đỉnh núi cao với một rừng người vây quanh. Đức Giêsu không chỉ giảng dạy cho mọi người biết rằng; những ai tin vào Tin Mừng; người đó phải có lòng nhân; không thù oán; không giận ghét. Người đó phải có lòng bác ái; biết thứ tha và yêu cả kẻ thù nghịch lẫn cầu nguyện cho kẻ ngược đãi mình…
Mà Ngài còn cho mọi người biết rằng; chỉ những ai “ăn ở công chính” và thực sự sống trung thành với Tin Mừng; người đó mới “được vào nước Trời” (Mt 5,20).
Sự trung thành không cho phép con người “tái phạm” lỗi lầm mà nguyên tổ đã phạm. Đó là “làm tôi hai chủ”. Trước đám đông cử tọa; Đức Giêsu lớn tiếng công bố rằng: “Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ”.
Không để mọi người thắc mắc chủ này là ai và chủ nọ là ai! Đức Giêsu nói rõ rằng: “Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được” (Mt 6,24).
Một chút tâm tình…
Có phải đây là một sự đòi hỏi quá đáng của Thiên Chúa!? Thưa không. Lịch sử cứu độ đã minh chứng rằng; khi con người làm-tôi-hai-chủ; lập tức đại họa ập tới. Ân sủng và tình yêu thương của Thiên Chúa không còn ngự trị trên con người đó.
Vua Saun là một ví dụ điển hình. Dù vua Saun ” đã được Đức Chúa xức dầu tấn phong” nhưng vì “thất trung với Đức Chúa”; làm tôi hai chủ; ông ta đã “kiếm một mụ đồng bóng mà thỉnh vấn”. Vì thế Thiên Chúa đã khiến ông phải chết bằng chính bàn tay của mình là tự sát (1Sb10,13).
Rồi đến Vua Salomon. Một vị vua nhận được nhiều ơn Chúa. Thế mà chỉ vì khi về già “Vua ngã lòng theo các thần ngoại”; làm-tôi-hai-chủ; chính vì thế nên Thiên Chúa đã nổi giận với vua Salomon mà “lấy vương quốc của (Salomon) mà trao cho một thuộc hạ của (Salomon)” (1V11,11).
Phải lựa chọn. Hoặc “Làm tôi Thiên Chúa”. Hoặc “làm tôi Tiền Bạc”…
Làm tôi Thiên Chúa ư! Thánh Phaolo có nói rằng: “… Đầy tớ của Đức Kitô, những người quản lý mầu nhiệm của Thiên Chúa… phải chứng tỏ lòng trung thành” (1Cor 4,1-2).
Mà Lòng-trung-thành phải chăng chính là không cho phép làm-tôi-hai-chủ!!!
Một phút suy tư…
“Hãy làm tôi Thiên Chúa”. Vâng, nếu hôm nay Đức Giêsu nói như thế; chúng ta sẵn sàng đón nhận lời mời gọi này ! Hay chúng ta khước từ để đón nhận “Tiền Của” làm Chúa-của-chúng-ta!!!
Thực ra khi nói “làm tôi Tiền Của”; Đức Giêsu muốn khuyến cáo mọi người phải cẩn thận trước quyến rũ của Tiền bạc. Kinh Thánh đã thuật lại nhiều trường hợp lầm đường lạc lối chỉ vì tôn thờ tiền bạc. Coi tiền bạc như là chủ của đời mình.
Một “Bi-lơ-am kẻ ưa thích tiền công bất chính, đã bị khiển trách vì hành động sai trái của mình” (2Ph2,15). Một Giê-kha-di; tiểu đồng của ông Elise; chỉ vì tham “sáu mươi ký bạc của Naaman” để rồi phải nhận lấy hậu quả là “bệnh phung hủi của Naaman bám lấy”. Căn bệnh đó không chỉ lây vào người Giê-kha-di mà còn cả “dòng dõi của anh ta” (2V5,27).
Đó là chưa nói đến Giuda Iscariot!!!
“Cội rễ sinh ra mọi điều gian ác là lòng ham muốn tiền bạc, vì buông theo lòng ham muốn đó, nhiều người đã lạc xa đức tin và chuốc lấy bao đớn đau xâu xé” (1Tm 6,10).
Lời Thánh Phaolo đang ứng nghiệm cho thời đại hôm nay.
Thật vậy, không chỉ một Hosni Mubarack; chỉ vì “lòng ham muốn giữ khư khư bảy mươi tỷ dollar” nên đã gây ra biết bao điều gian ác. Mà còn nhiều vị khác vô danh hoặc biết tên nhưng không tiện nói ra; Chỉ vì vẫn đang “buông theo lòng ham muốn đó” nên đã và đang gây ra “bao đau đớn xâu xé” cho nhiều người.
Đức Giêsu có nói rằng: “Nếu con người được cả thế giới mà phải thiệt mất linh hồn, thì nào có lợi gì? Vậy thì người lấy chi mà đổi linh hồn mình lại?” (Mt 16, 26).
Là một Kitô hữu; chúng ta chọn làm-tôi-Thiên-Chúa hay chọn làm-tôi-tiền-củ!?
Nếu chọn… nếu chọn “làm tôi Thiên Chúa”. Hãy quẳng gánh lo đi và: “Hãy cứ tin yêu, Cha quan phòng là Thiên Chúa”. Trước hết hãy “lo tìm, tìm vui công chính Cha. Lo tìm, tìm cho ta nước Cha”.
Vâng, hãy tin rằng : “tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho” (Mt 6,33).
Sưu Tầm * TThuy NTran