Ngày kia, một hoàng đế
nọ tập trung lại tất cả các nghệ sĩ trong mọi lãnh thổ của đế quốc, để tổ chức
một cuộc thi đua. Ðề tài của cuộc thi đua là: mô tả dung mạo của hoàng đế…Các
nghệ sĩ Ấn Ðộ đến với đầy đủ dụng cụ và các thứ đá hoa cương qúy giá. Các nghệ
sĩ người Armêni mang đến một thứ đất sét mà chỉ có họ mới biết được giá trị của
nó. Những người Ai Cập thì mang đến đủ thứ dụng cụ và một khối cẩm thạch qúy
giá.
Sau cùng, người ta thấy xuất hiện một phái đoàn Hy Lạp. Mọi
người đều ngạc nhiên, bởi vì họ chỉ mang đến vỏn vẹn một gói thuốc đánh bóng…
Người ta giam các nghệ sĩ vào trong các khu nội cấm trong
cung điện. Khi thời hạn ấn định đã đến, hoàng đế cho trưng bày tất cả các tác
phẩm của các nghệ sĩ. Ông trầm trồ ca ngợi bức chân dung của chính mình do các
họa sĩ Ấn Ðộ vẽ. Sang đến các pho tượng của người Ai Cập và các mô hình của người
Armêni, ông càng tỏ ra thán phục hơn.
Sau cùng, khi đến gian hàng của người Hy Lạp, ông chỉ thấy vỏn
vẹn bức tường bằng cẩm thạch của phòng khách, nhưng mặt tường được đánh bóng đến
độ khi nhìn vào ông thấy nguyên khuôn mặt của mình hiện ra từng nét…
Và dĩ nhiên, phái đoàn đã đoạt giải chính là những người Hy Lạp,
bởi vì họ đã hiểu rằng chỉ có hoàng đế mới họa được chính khuôn mặt của mình.
***+***
Họa lại khuôn mặt của Ðức Kitô: đó là mục đích của Giáo Hội.
Và nói như danh họa kiêm điêu khắc gia Michelangelo: “Ðể tạc một bức tượng,
điều quan trọng chính là những gì phải được gọt bỏ”.
Muốn họa lại khuôn mặt của Ðức Kitô, Giáo hội phải đánh bóng
bức tường khuôn mặt của mình bằng cách gọt bỏ, đục đẽo tất cả những gì còn sần
sùi, thừa thãi…
Mùa Vọng là mùa của mong đợi… Hai chữ mong đợi trong ngôn
ngữ Việt Nam thường được đi kèm với hai chữ khác: mòn mỏi. Mong đợi nào cũng
làm cho con người ta mòn mỏi. Nhưng chính sự hao mòn đó càng làm cho giây phút
gặp nhau thêm đậm đà, thắm thiết hơn.
Mùa Vọng là trường dạy chúng ta mong đợi. Ðức Kitô đến với
chúng ta qua từng biến cố, từng phút giây trong cuộc sống. Ngài chỉ đựơc nhận
diện, Ngài chỉ được họa lên nguyên hình nếu chúng ta chấp nhận đánh bóng bức tường
thành rong rêu hoặc sần sùi của con người chúng ta. Càng mòn mỏi, càng được gọt
đẽo, chúng ta càng thấy được Ðức Kitô và càng họa lại được Ðức Kitô cho người
khác…
Thật ra, không phải chúng ta là người họa lại khuôn mặt của Ðức
Kitô, mà chính Ngài đến với chúng ta với những đường nét mà chỉ có Ngài mới biết
đích thực là của Ngài. Bổn phận của người Kitô chính là chấp nhận cho Ðức Kitô
dùng con người của mình để nhìn thấy khuôn mặt của Ngài. Phiến đá cẩm thạch của
con người chúng ta càng bóng láng, khuôn mặt của Ðức Kitô càng hiện rõ…