Ngài là ai để tôi yêu Ngài? Đó là câu hỏi không dễ khi tôi chưa một lần cảm được tình yêu của Ngài! Có thể nói rằng cuộc đời của tôi từ lúc ý thức có sự hiện diện của Thiên Chúa, dường như êm trôi nhẹ nhàng và chẳng mấy sóng gió. Cho đến khi một cú ngã xảy đến, tôi mới thật sự biết và dần khám phá sự hoạt động của Ngài, cảm nhận được tình yêu của Ngài và tôi đã yêu Ngài.
Tình yêu Ngài dành cho tôi được ví như một người cha đầy tình nhân ái, luôn ôm trọn đứa con bé nhỏ trong vòng tay mình. Đó là những lúc mà tôi thấy cuộc đời mình thật bế tắc: con đường tương lai bị đóng cửa, kế hoạch bị phá vỡ, cuộc sống hạnh phúc thật mong manh… Tôi nại đến Ngài để cầu xin tha thiết cho một lối thoát, một sự chỉ dẫn sáng suốt và Ngài đã mang đến cho tôi một sự an ủi vô ngần. Thật khác với những suy nghĩ của mình rằng: Ngài sẽ ra tay để tôi được tiếp tục bước trên con đường công danh sự nghiệp, Ngài sẽ chỉ dẫn cho tôi để tôi thực hiện cách tốt đẹp kế hoạch của mình và cuộc sống của tôi sẽ ngập tràn hạnh phúc khi tôi được giàu có vật chất do Ngài ban tặng.
Một người cha nhìn xa, trông rộng đã không để cho con cái mình lạc lối trên con đường thênh thang của phú quý vinh hoa; trái lại, Ngài đã bẻ gãy những lối đi ấy để tôi được bước trên con đường có vẻ đầy chông gai, nhưng lại là con đường hạnh phúc và bình an cho tôi.
Tình yêu Ngài dành cho tôi còn hơn cả tình yêu của một người mẹ luôn quan tâm, chăm sóc và sắp xếp mọi sự trong gia đình. Mỗi ngày, tôi được tận hưởng những niềm vui mà Ngài trao tặng khiến cuộc sống của tôi ngập tràn ý nghĩa: Tôi ý thức vai trò của mình nơi gia đình, nơi cộng đoàn, nơi chính người anh em và tôi cố gắng hết sức để chu toàn trách nhiệm của mình. Có khi chỉ là một đóng góp nho nhỏ cho gia đình để tạo nên những buổi sum họp đầy ắp tiếng cười; cũng có khi chỉ là một sự hiện diện khiêm tốn nơi cộng đoàn để nâng đỡ tinh thần lẫn nhau; hoặc có khi chỉ là nụ cười gởi đến tha nhân trong tình thương mến.Hơn thế nữa, mọi việc diễn ra hằng ngày rất đỗi bình thường của tôi dường như luôn có một sự sắp đặt đâu ra đó. Tôi chẳng hề thấy ngán ngẩm với một núi công việc hằng ngày mà theo thói thường, tôi dễ sinh cáu gắt và căng thẳng; Ngài cứ giúp tôi giải quyết mọi sự trong cái vui vừa làm vừa trò chuyện với Ngài. Những công việc đáng ghét mà tôi phải làm dù không thường xuyên, chẳng còn là mối lo ngại của tôi nữa; Tôi thường đùa với Ngài rằng: “Nếu Ngài không giúp con hoàn thành, con sẽ không nói chuyện với Ngài nữa!”. Ấy vậy mà cũng có những lúc tôi chẳng hoàn thành được, tôi cứ im lặng làm như vẻ giận Ngài vậy, rồi Ngài lại ra tay. Trong những lúc im lặng như thế, tôi thấy mình lại được một sự ôm ấp vỗ về của Ngài như một người mẹ dỗ dành con cái mình.
Tình yêu của Ngài luôn khỏa lấp mọi lo lắng, ưu phiền của tôi; nhất là những lúc mà tôi cảm thấy chán chường nhất. Tại sao tôi phải đối diện với sự thất bại? Phải chăng đó là cách Ngài yêu tôi mà tôi không hiểu nổi? Tôi đã phải sống trong đau khổ khi không chấp nhận sự thất bại đó. Càng đau khổ, tôi lại càng chất vấn Ngài nhiều hơn. Càng chất vấn Ngài, tôi lại càng khám phá ra lẽ phải mà Ngài dạy tôi. Cho đến bây giờ, tôi thầm cám ơn cái đau khổ ấy đã biến luyện tôi, khiến tôi nhận ra Ngài yêu tôi biết chừng nào. Trong đau khổ, Ngài dạy cho tôi biết Ngài là ai. Nơi đau khổ, Ngài hướng dẫn tôi sống đức tin cách vững mạnh. Nhìn đau khổ, Ngài chỉ cho tôi con đường phải đi. Qua đau khổ, Ngài huấn luyện tôi trở nên một con người đúng nghĩa. Đối diện với sự thất bại là cơ hội để tôi được nhìn lại chính mình và bước sang một ngã rẽ mới.
Tình yêu của Ngài luôn làm cho đời sống của tôi bình an và hạnh phúc. Không phải tôi bình an vì mọi sự được êm đẹp; nhưng ngay cả khi mọi sự không được diễn ra như tôi mong muốn, tôi vẫn thấy bình an vì tôi tin chắc đó là ý của Ngài. Tôi hạnh phúc vì từng giờ, từng phút tôi được tận hưởng sự bình an ấy. Tình yêu của Ngài đã đong đầy trái tim tôi những cảm nếm ngọt ngào, những hương vị tuyệt vời, những thăng hoa ngập tràn và những thổn thức dâng hiến. Ngài đến trong cuộc đời tôi khi tôi phải đối diện với cái tồi tệ nhất, để rồi Ngài làm cho mọi sự được trở nên tươi đẹp. Có lẽ tôi sẽ chẳng biết Ngài nếu điều tồi tệ ấy không xảy ra; có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ biết được sự hiện diện của Ngài nếu như không có những giờ phút để chất vấn Ngài; và cũng có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nhận ra Ngài yêu tôi nếu tôi không để cho Ngài soi đường, dẫn lối. Tình yêu Ngài dành cho tôi đã khởi đi từ cái xấu xa nhất của tôi là muốn chất vấn Ngài mọi sự; Ngài thật tuyệt vời khi biến cái xấu xa đó của tôi trở nên sự gắn kết với Ngài. Tôi đã chất vấn Ngài; và Ngài đã trả lời cho tôi bằng cách dẫn tôi đi, cho tôi thấy, giúp tôi nhận định và hướng tôi hành động.
Tôi sẽ làm gì để đáp lại tình yêu của Ngài? Tôi chỉ biết làm mọi sự theo ý Ngài vì tôi biết rằng đó là con đường duy nhất đẹp lòng Ngài và đó là cách duy nhất tôi muốn nói với Ngài: Tôi yêu Ngài!
TThuy NTran